Ngày 07/03/2008:

Lambini tại Nepal

06.00: Điểm tâm

07.00: Viếng thăm thành Ca-tỳ-la-vệ (Kapilavastu), vương quốc của Vua Tịnh Phạn:

- Thăm cửa thành phía Đông, nơi Thái Tử đi xuất gia.

- Giếng nước sinh hoạt của Hoàng gia (Tịnh Phạm vương)

- Đền thờ nơi Vua Tịnh Phạn và Hoàng Hậu Maya thường chiêm bái lúc sinh thời (hiện tại đã bị đạo Hindu chiếm giữ tế tự.

- Tượng con ngựa Kiền Trắc (đã bị chôn vùi dưới lòng đất)

- Mộ của vua Tịnh Phạn và Hoàng hậu Maya.

10.00: Thăm vườn xoài do vua Tịnh Phạn dâng cúng Phật và, cũng là nơi Tôn giả La-hầu-la (Rahula) xuất gia.

11.00: Thăm và đảnh lễ trụ đá nơi ghi dấu nơi đức Phật Câu-na-hàm Mâu-ni và bảy đời đức Phật quá khứ cũng đã từng đản sinh nơi này.

12.00: thọ trai.

13.00: nghỉ trưa.

14.30: Thăm tháp Hòa Bình (Nhật bản) và các chùa của các nước trên thế giới tại lambini.

17.00: Thăm lại Lambini và chào tạm biệt.

18.00: Tiểu thực.

21.00: Nghỉ ngơi.

Ngày 08/03/2008:

Nepal - Xá Vệ thành (Sravasti)

05.00: Điểm tâm.

06.00: Khởi hành.

07.30: Làm thủ tục qua biên giới Nepal về lại India (Ấn Độ).

08.30: Khởi hành đi Sravasti.

11.30: Thọ trai (dưới bóng mát trong một vườn xoài) trên đường đi.

15.30: Đến Sravasti.

16.00: Nhận phòng nghỉ tại chùa Hàn Quốc..

18.00: Tiểu thực.

21.00: Nghỉ ngơi.

Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Tư, 19 tháng 3, 2008
categories: edit post

0 nhận xét

nhạc nền

VIDEO - PHIM ẢNH

About Me

Ảnh của tôi
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.