Ngày 05/03/2008:

Bodhgaya - Vaishali (Tỳ-xá-ly) - Kushinagar (Câu-thi-na)

04.00: Điểm tâm

05.00: Khởi hành

10.00: Tới Vashali:

- Viếng nhà vòm, nơi phân chia Xá-lợi Phật

- Viếng nền Tịnh xá Ni cũ, nơi nhận nữ giới xuất gia và, nơi Ni đoàn đã từng lưu trú. Tại đây có chùa Kiều-đàm-di (Việt Nam)

- Thăm rùng Đại Lâm (Nơi Thế Tôn an cư mùa cuối cùng):

+ Trụ đá Vua A Dục (Aśoka) chỉ hình một đầu sư tử hướng về Kushinagar.

+ Tháp thờ nửa phần Xá-lợi Ngài A-nan

+ Nơi khỉ dâng mật cho đức Phật

+ Ao do khỉ, gấu, voi đào để lấy nước cúng dường Phật.

12.00: Thăm chùa Kiều-đàm-di và thọ trai tại đây

13.30: Khởi hành đi Kushinagar

18.00: Nhận phòng khách sạn (chùa Linh Sơn Sư cô Thích nữ Trí Thuận VN) tại Kushinagar

19.00 dùng tiểu thực

21.00: Nghỉ ngơi.

Ngày 06/03/2008:

Kushinagar - Lumbini (Lâm-tỳ-ni)

05.30: Điểm tâm

06.00: Đảnh lễ Đại Tháp Niết-bàn và Đại tượng Phật Nhập Diệt (Tụng kinh Di Giáo)*

07.30: Thăm rừng Kushinagar, giếng nước và cây Sa-la (nhặt lá Sala)

08.00: Đảnh lễ Tháp Trà Tì (hỏa thiêu) kim thân dức Phật

09.00: Thăm nơi đức Thế Tôn thọ bát nước lần cuối.

10.00: Xe khởi hành đi Nepal

12.00: làm thủ tục qua biên giới Sounali (India -Nepal)

12.00: Thọ trai trên xe

13.00: Xe khởi hành đi Lambini

15.00: Nhận phòng và nghỉ ngơi tại chùa Việt Nam

16.00: Chiêm bái Lambini, nơi Thái tử Tất-đạt-đa đản sinh

19.00: Dùng tiểu thực

21.00: Nghỉ ngơi.

Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Ba, 18 tháng 3, 2008
categories: edit post

0 nhận xét

nhạc nền

VIDEO - PHIM ẢNH

About Me

Ảnh của tôi
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.